MỘT MẪU GƯƠNG CỦA LÒNG SÙNG MỘ BÍ TÍCH THÁNH THỂ

Đây là câu chuyện do một nữ tu kể tại một vùng truyền giáo ở miền cực Bắc của nước Canada vào đầu thế kỷ XX. Vị nữ tu này đã viết câu chuyện liên quan đến một bé gái tên là Christine thuộc bộ lạc Cree. Em bé gái này đã qua đời một thời gian ngắn sau khi đã được rước lễ lần đầu.

“Tu viện gần hồ Athabaska bây giờ đang đón nhận một ân sủng kỳ diệu của Thiên Chúa. Chính nơi đây đã cưu mang một em bé gái của bộ lạc Cree được đón nhận bí tích Thánh Thể. Cháu bé đã được rước lễ lần đầu vào ngày lễ Đức Mẹ vô nhiễm nguyên tội 08.12.1915, lúc được 2 tuổi và 11 tháng. Em đã có thể được rước lễ sớm hơn, bởi vì không những em đã phân biệt được giữa Mình Thánh Chúa và bánh thường, theo những điều kiện thông thường đòi hỏi, mà em còn hiểu biết về những chân lý cốt yếu của giáo lý nữa.

Em gần được 2 tuổi vào ngày lễ Giáng sinh thứ hai của đời em. Chúng tôi đã giải thích cho em về cảnh hang đá, các mục đồng, ba nhà đạo sĩ, lý do trang hoàng ánh sáng chung quanh Hài Nhi thần linh. Christine đã làm gì ? Em đi thẳng tới nhà tạm, quỳ xuống trước nhà tạm và cầu nguyện.

Một nữ tu hỏi em : “ Tại sao các xơ không bao giờ thấy em đến hang đá cả ?. Nó rất đẹp, Tất cả những em bé khác đi đến đó để xem Chưa Giêsu hài đồng. Nhưng em thì không bao giờ.”

Em đáp : “Nhưng ở đó, Chúa Giêsu hài đồng không còn sống động. Ở đây, trong nhà bé nhỏ này, Người đang sống, và con nói chuyện với Người.”

Em đã không nghỉ ngơi cho đến khi em được phép rời khỏi giường để tham dự Thánh lễ. Trong khi linh mục đọc lời truyền phép trên bánh, em chăm chú nhìn vào Mình Thánh Chúa và không có gì có thể lôi kéo em ra khỏi sự chiêm ngắm đó. Tuy nhiên, vào một buổi tối, trong khi linh mục đọc lời truyền phép, em đã nói lảm nhảm. Mẹ bề trên, nắm bắt cơ hội này để làm bẽ mặt em, đã đi nói với các bé gái khác trong giờ giải trí :

Christine thì không khôn ngoan trong tất cả mọi sự. Em sẽ không được đi tham dự Thánh lễ nữa, cũng không được tham dự lúc truyền phép nữa. Đây là lần cuối cùng. Em phải tiếp tục ngủ.

Christine không nói gì., nhưng trong đôi mắt của em, ngước mắt hướng về người buộc tội, người ta có thể thấy nước mắt của em chảy lưng tròng. Một vài phút sau, các nữ tu quy tụ với nhau trong phòng cộng đoàn, nghe tiếng gó cửa của một bàn tay nhỏ bé. Đó là Christine.

Các xơ tha lỗi cho con. Con hứa sẽ là một em bé ngoan. Các xơ dẫn con đến tham dự Thánh lễ nữa nha !

Một buổi chiều, khi các xơ bỏ quên em, em la khóc. Một xơ chạy đến với em.

Có chuyện gì vây ?

Con chỉ có một mình.

Không đâu. Chúa Giêsu đang ở với con. Người ở khắp mọi nơi.

Nỗi buồn của em đã dịu lại.

Một vài ngày sau, Christine,trong khi đang bước qua các phòng, đã gặp một xơ đang ở một mình.

Thưa xơ, xơ ở có một mình, phải không ?

Đúng vậy, con à

Xơ không ở một mình, Chúa Giêsu bé nhỏ đang ở với xơ. Người ở khắp mọi nơi.

Rồi em nhón chân và đưa cánh tay vào trong ngực xơ và nói :

Chúa Giêsu bé nhỏ, Người đang ở đây. Người đã đi vào trong tâm hồn xơ, trong Thánh lễ.

Cuối cùng, ngày chờ đợi lâu dài đã đến. Nhiều lần em đã thoát khỏi sự canh chừng của những người giám hộ để xếp hàng đi rước lễ cùng với những người khác. Nhưng vị chủ tế đã đi qua mà không để ý dến em. Mỗi lần như thế, em cảm thấy chán nản. Vào ngày 08.12, lễ Đức Mẹ vô nhiễm nguyên tội, vị chủ tế đã dừng lại và đặt Thánh Thể trên đôi môi vô tội của em bé này. Kể từ lúc đó, Christine chỉ sống cho vi
ệc rước lễ buổi sáng và cho ngày hôm sau nữa mà thôi.

Em nói : ‘Tôi yêu mến tâm hồn tôi nhiều hơn nữa. Bây giờ Chúa Giêsu bé nhỏ đang ở đó’”